Nó tầm thường như bất cứ các cô gái tuổi mới lớn nào khác. Nhưng khoan hãy nói về sự tầm thường của nó,...
Một ngày của nó bắt đầu lúc 6h30', có lẽ là trung bình so với mọi người. Nó cũng từng cố gắng tự đưa ra cả ngàn phương pháp để thức dậy sớm hơn, nhưng đều vô ích. Nó thích ngủ, và cũng gặp vấn đề với chuyện ngủ. Nó không biết người ta đi ngủ thế nào, nhưng với nó, là cả một sự cố gắng.
Vâng, nó bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ. Thật là ngang trái khi mà một đứa trẻ tuổi teen lại mắc chứng bệnh này. Nhưng nó vẫn thường hay thức giấc vào lúc 3 giờ sáng để ngắm khung cảnh phía dưới căn tháp 13 tầng của nó, nơi mà mọi căn nhà đều tối đèn, và nó tự hỏi vì sao mà trời lại sáng một cách kì lạ.
Ánh sáng, là thứ đầu tiên nó nhìn thấy. Rồi đến nước, có thể là nước của cơn mưa tối qua, hoặc là nước bể bơi dưới tầng trệt. Nhưng là nước. Nước vẫn luôn đem đến một sự tươi mát. Nó thích nước.
Nhưng thích nhất có lẽ là những giọt nước đọng trên chậu cây cảnh của nhà hàng xóm. Hàng xóm mới của nhà nó là một bà già người Hàn Quốc. Thực ra thì sống trong một căn hộ lớn với hàng trăm căn phòng nhỏ này, ai cũng có thể coi là hàng xóm. Nhưng nó vẫn thường chả cần để ý đến ai cả. Ngoại trừ bà này. Cũng lại có một lí do cho chuyện này. Không phải điều gì quá đặc biệt, và cũng không biết nên gọi là tốt hay là xấu. Nhưng ngay buổi sáng đầu tiên nó mới chuyển đến nhà mới, khi còn đang ngồi ngây người trên bàn học, nó nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng lại luôn nói một mình, nói rất to...Dĩ nhiên là nó tò mò, nó ghé con mắt thao láo qua cửa sổ phòng mình, nhìn thẳng xuống căn phòng chếch chếch phía đối diện. Và nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một bà người Hàn Quốc cũng chỉ béo tầm nó, đang cầm thước kẻ "dạy dỗ" một lũ học sinh tầm 3 con chó lớn. Bà ấy mắng con chó sao? Không phải một mà là ba con sao? Ồ, bà Hàn Quốc chửi con chó sủa. À, con chó chửi bà Hàn Quốc sủa. Con chó chửi bà Hàn Quốc sủa. Con chó, bà Hàn Quốc cùng sủa.... Nó bị mấy liên tưởng thú vị làm cho bật cười. Nó thích bà này.
Không được đẹp như thế này |
Hượm, hượm đã,...hình như đã lạc đề quá xa rồi.
Quay lại một buổi sáng ngày nghi vui vẻ của nó đi nào.
Nó cứ đứng bên cửa sổ bất động như thế tầm 5', tức là hết một bản Nocturne của Chopin, hít một hơi căng đầy không khí buổi sớm. Rồi. Đánh răng. Rửa mặt. Rửa tay. Ừm rửa tay có lẽ là việc quan trọng nhất. Nó dành nhiều mối quan tâm cho việc này hơn cả. Nó dành nhiều tháng nghiên cứu nhiều mùi hương của các loại sữa rửa tay, và chọn vị táo. Nó thích mùi hương, và nó đặc biệt thích "công cụ thực hiện hành vi" của mình tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Nói thế nào nhỉ, với một đứa trẻ mắc cơ địa dị ứng bẩm sinh, việc lựa chọn một mùi hương để khiến nó thoải mái, cũng không phải điều gì quá xa xỉ.
Sau đó sẽ là ăn sáng, một bữa sáng qua loa, 1/4 cái bánh mì dài, một chút bơ Pháp, một quả trứng hay một nửa cái xúc xích. Cũng có thể là mì gói. Bữa sáng của nó không cố định, nhưng có thể nói là không bao giờ ra khỏi một danh mục ngắn những món ăn đơn giản. Và thành phần không bao giờ thiếu, mà nếu thiếu, thì hôm đó, sẽ là một ngày không trọn vẹn, dù là ngày nghỉ, hay là ngày đi học. Trà ngọt.
Trà ngọt thật chẳng phải thứ gì xa xỉ. Là một gói trà đóng hộp Lipton nhãn vàng, một chút đường, một miếng chanh cắt mỏng. Và nước pha trà thì cũng chẳng cần là nước sôi nghi ngút, chỉ cần đủ nóng để hương trà bay lên, quyện với không khí buổi sớm thanh khiết trong lành, thế là ổn.
Bê tách trà ra ban công phòng khách, tay cầm một cuốn tiểu thuyết tình cảm của các nhà văn Mĩ. Nó yêu Nicholas Spark. Những người khác thì cũng ok, cũng tốt, cũng chân thật. Nhưng không gợi. Không một nhà văn tình cảm lãng mạn nào gợi cho nó nhiều sự xúc động nghẹn ngào như Spark. Giọng văn của ông giống như một nhà thơ, và ông chú ý đến tiểu tiết một cách cân nhắc, chăm chú. Như thể, đọc một câu chuyện, mà cả một bộ phim đang hiện lên trong đầu mình. Và khi nhân vật khóc, ta cũng khóc. Thường thì nhân vật khóc trong lòng, còn ta, khóc ra mặt.
Đây không phải cuốn nó yêu thích nhất, nhưng là cuốn bìa đẹp nhất. Nó nghĩ thế. |
Rồi bước chậm chạp đến bên cây đàn piano gần 50 tuổi. Phải nói trước là nó không phải một tay chơi đàn cừ, và hát cũng chẳng hay, chỉ là không quá tệ. Thế đấy, nó lướt vài phím dạo đầu, thử xem có một gam nào chợt hiện lên trong tâm trí mình hay không, rồi chọn một gam, tìm một bài phù hợp, và chơi. Mấy hôm nay thì nó chơi Reason, nhạc phim Trái tim mùa thu. À, dù gì thì trong việc này, nó cũng khá là biết tự lượng sức mình, những bài nó chơi chủ yếu thuộc trường phái của Yiruma (Love me, Kiss the rain, Letter,...), Richard Clayderman (A comme amour, Souvenir de France,..), nên thường thì nó không mắc lỗi, và khá là phiêu. Tuyệt vời rồi.
Thực ra không phải là không cần ăn. Chỉ là,...nó ghét mùi dầu mỡ. Nấu ăn đã đủ khiến nó bội thực rồi. Và, lại chậm chạp, như cái nhịp điệu bình thường của ngày hôm nay, nó nấu ăn, từng món một được dọn lên mặt bàn.
11h - Nấu cơm. Nếu như bạn nghĩ cô bé nhân vật chính trong cái thứ văn chương không mạch lạc này, là một đứa vô công rồi nghề, thì cũng đúng thôi. Nhưng tuyệt nhiên đó không phải là tất cả. Bố mẹ vẫn thường nghĩ về nó là
một đứa con gái giỏi chuyện bếp núc, có thể lúi húi trong bếp cả ngày mà không cần ăn. |
Tháo tạp dề ra, nó ngồi bên bàn ăn, nhìn một bữa cơm thịnh soạn mà nó không hề có cảm giác muốn ăn. Cứ im lặng nhìn như thế một lúc lâu. Chép miệng. Lấy chổi đi quét nhà.
Bố mẹ nó sẽ không về nhà cho đến 12h30'. Thời gian để nó nói chuyện với họ chỉ có ngày hôm nay, là nhiều nhất rồi. Nhưng thường thì nó cũng chả muốn nói gì với họ. Nó là một đứa nghĩ nhiều, nghĩ cho nó, cho mọi người. Nói cũng nhiều. Nhưng nó không nói những điều nó nghĩ. Nên chung quy lại, nó vẫn là một đứa lạc lõng. Lạc lõng và cô đơn đến ...tội nghiệp..!!? À không, nó không tự thương hại chính mình.
Thái độ này là do nó chọn, và cho dù nó chọn thái độ nào, thì cũng thế cả thôi, đúng không?
Và nếu xong xuôi mọi việc mà bố mẹ vẫn chưa về, nó sẽ lại tiếp tục đọc tiểu thuyết. |
"Cô đơn là ở trong lòng"
Nó nghĩ, con người ai cũng sẽ cảm thấy cô đơn, chỉ là theo cách nào, và tần suất thế nào thôi.
À, mà bố mẹ về rồi kìa...:)
Bữa ăn đơn giản, những cuộc trò chuyện vui vẻ. Nó hiểu bố mẹ nó không cần gì hơn. Vì công việc của họ chịu nhiều áp lực hơn bất cứ những công việc nào khác. Cũng có thi thoảng, cho dù nó đã cố gắng làm tốt việc của mình với sự ăn năn rằng lúc trước có hơi xao nhãng một chút, bố mẹ sẽ cằn nhằn với nó vài câu. Chả sao cả. Nó quen rồi. Cằn nhằn cũng nhiều và nhiều lúc cũng to tiếng nữa. Sẽ chỉ làm huyết áp của nó cao lên một chút thôi. Và thỉnh thoảng làm nó ngất lịm đi...
Nhưng chỉ là hồi bé thôi, mỗi lần nó chuẩn bị ngất, mẹ nó liền nhắc nhở bố nó và dẫn nó lên giường. Để nếu nó có ngất đi, sẽ không đập đầu xuống sàn nhà như lần đầu tiên nó bị như thế này.
Nó không giỏi chịu áp lực. Và gia đình nó sau bao nhiêu cố gắng cũng chấp nhận chuyện này. Bố nó hạn chế to tiếng. Mẹ nó cố gắng chấp nhận rằng nó đã cố gắng. Phải, mọi người đều cố gắng vui vẻ. Nó rất biết ơn về việc này.
13h. Sau bữa ăn, rửa bát xong, nó nằm vật vã trên giường cố gắng chợp mắt nhưng không thành, sẽ dậy lục đục học bài. Hiện tại thì nó có một ước mơ to lớn.
Nó không biết liệu nó có làm được không. Cứ cố gắng thôi. Haizz.
Hì hì, nhưng mọi chuyện cũng đâu đến nỗi áp lực như thế, phải không nào? Thường thì khi nó bắt đầu học, nó sẽ quên ngay những thứ này, và chỉ có học thôi.
Đôi lúc, nó cũng thấy nó may mắn, vì nó có một đam mê, trong khi bao nhiêu người ngoài kia, còn chả biết mình thích gì cơ mà.
Cũng có đôi khi, nó không biết liệu mình có thực sự thích những thứ mình đang làm hay không? Nhưng nó thường không trả lời câu hỏi này.
"Nếu không thể giải quyết một vấn đề, đơn giản, hãy cứ để nó đấy."
Có nhiều thứ, mà ta dù muốn hay không, cũng không thể tự quyết định được. Giả dụ như việc ta sẽ là ai? Ta sẽ làm được gì có ích? Ta ước mơ điều gì?....và ti tỉ những câu hỏi khác.
Đây là những gì nó muốn nó có.
Đây là cái mọi người nghĩ về nó. Nó thấy thế. |
Harvard Chemistry School |
À không, nếu được, nó muốn trở thành một người giống như cô ấy. Hãy nhìn cô ấy cười mà xem...:) |
Đó là những giờ phút tầm thường, dành để nó mơ mộng. Món quà lớn nhất trên đời này, không phải là được mơ mộng hay sao?
"Tôi có một thoáng mộng mơ
Không biết có thể chia sẻ cùng ai
Biết bao bí mật ở trong đó
Muốn nói ra nhưng không ai thấu hiểu"
Và bạn có biết không, gọi là ngày nghỉ thôi, nhưng cái sự học nó sẽ tiếp tục từ chiều đến tối. :)
Đó là một điều bình thường, vì ngoài học ra thì con bé cũng không biết sẽ phải làm gì khác :)
***
Thế đấy, bạn nghĩ bạn hiểu về một con người, nhưng thực ra là không hiểu gì rồi chứ? Một con bé vẫn thường nói nhiều và cười còn nhiều hơn. Bạn nghĩ cuộc sống của cô ấy sẽ thế nào?
Một con bé làm loạn news feed facebook của tất cả mọi người, rồi bỏ đi mất tích trong một thời gian dài, và quay trở lại chỉ để làm loạn.
Và nó cũng chẳng cần ai quan tâm.
Chỉ đơn giản, là nó cô đơn quá thôi mà.
Nó tự tưởng tượng ra một sức mạnh vô hình sẽ quan tâm đến nó.
Nhưng rốt cuộc chẳng là gì cả.
Thế đấy.
Thế đấy.
Nó ghét nổi tiếng. Vì cái sự quan tâm mà người ta dành cho người nổi tiếng thì nói trắng ra là sự soi mói. Và sự soi mói thì tự người ta cũng biết điểm xấu của nó, nên thường lại chẳng thể hiện ra.
Sự quan tâm chân thành thì ít thôi, nhưng lại thể hiện ở những điều không tưởng :D
Bạn đã bao giờ cô đơn chưa?
Tôi nghĩ là có rồi đấy ;)
Nhưng bạn lại chẳng thể làm gì để tình hình khá hơn, đúng không?
Bạn tự nhủ, đây là một căn bệnh tâm lí thông thường, và nó sẽ tự trôi qua, phải không nào?
Nhưng thật ra, nó chẳng phải căn bệnh gì cả.
Nó chỉ là một nhu cầu tất yếu thôi.
Khi bạn không thấy mình được thấu hiểu bởi mọi người, bạn chọn cho mình sự cô đơn.
Có hai loại, cô đơn giữa mọi người, và cô đơn một mình.
Và dù cô đơn theo cách nào, cũng đều đáng ghét như nhau.
Vì vậy, hãy giữ lại cho mình những người thật sự quan tâm đến mình.
Và quan tâm đến họ :)
No comments:
Post a Comment