Cuối cùng thì...
"Tình yêu hoàn hảo sẽ làm thay đổi con người ta mãi mãi, dù người ta muốn hay không...và tình yêu hoàn hảo nhất thì chỉ có thế là tình yêu đầu tiên..."
Và tôi biết, tôi đã có một tình yêu đầu tiên, một người mà tôi luôn nghĩ về để cảm thấy ấm áp. Cho dù giờ đây, khi đối diện với anh, tôi không còn cảm giác hồi hộp run rẩy, cũng không còn ghen lồng lộn mỗi khi thấy anh nói chuyện với những người con gái khác.
Phải, bề ngoài thì có thể nói rằng, tôi đã không còn yêu con người ấy nữa, theo một cách nào đó, nhưng sâu thẳm bên trong, bạn biết đấy, tôi luôn cảm thấy hình bóng của anh, tôi nhớ anh, dĩ nhiên rồi :)
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác được một người ôm mình thật chặt, nhất định không bỏ ra, cảm giác quặn thắt đau đớn vật vã trong cái ôm ấy, cảm giác nóng hổi trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt và cảm giác run rẩy khi hơi thở của anh chạm vào, từng góc trong trái tim đã chai lì của tôi.
Tôi ước mình có thể rung động để đáp lại tình cảm nồng nhiệt như lúc trước, nhưng rồi tôi lại cảm thấy mình nguội, một cách khó tin...
Vì nhiều lí do,
Người thân nói anh không xứng với tôi, và nghe họ "nói xấu" anh rất nhiều đã khiến tôi hoài nghi...
Và chỉ một lúc nào đó như lúc này, tôi mới nhận ra yêu một người thật ra không có một lí do nào cả, chọn một người càng không giống như chọn một vật, không có tiêu chí và cũng không nên lập ra những tiêu chuẩn gì cả.
Yêu một người chỉ là, khi hết rung động hồi hộp rồi, còn lại chỉ là sự lạnh lùng đau buốt, thật sự rất lạnh, rất nhớ một cái ôm.
Tôi đã nghĩ rằng mình hết yêu người đó rồi, dựa vào những "biểu hiện" trên, nhưng thật ra, có Chúa mới biết được, thật ra là tôi đã chai lì với những thứ đó rồi nên đành thể hiện như vậy. Bất đắc dĩ.
Sau cùng, tôi vẫn sợ hãi khi nghĩ rằng nếu một ngày nào đó, câu chuyện của chúng tôi kết thúc, khi tôi không rơi nước mắt khi anh rời xa, khi tôi lẳng lặng viết tiếp câu chuyện cuộc đời mình một mình, khi tôi...
Phải tôi đã hy sinh quá nhiều cho tình yêu này, yêu bằng tất cả mọi thứ tôi có, rất cuồng nhiệt. Rất ngu ngốc. Nhưng đến một lúc nào đó, cái gì càng mau đến càng mau đi, như một quy luật tất yếu, những gì trái tim tôi còn giữ lại chỉ là một vết thương không thể lành, một chút đau đớn vật vã mỗi khi đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm và những mảnh kí ức về con người ấy hiện về, nhắc nhở tôi rằng tôi đã từng yêu, từng nghĩ đến một người cả ngày và trong cả giấc ngủ.
Còn bây giờ, tôi đang làm gì? Đây có phải là yêu hay không?
Yêu không phải là lúc nào cũng rung động - một nhà văn từng nói, hoặc là tôi từng nói, cố bịa ra một thứ triết lí hủi lậu. Rốt cuộc đây là gì?
Còn một thứ định nghĩa mà tôi không dám nhắc đến, đây là sự ám ảnh, một bóng ma của một tình cảm chỉ có duy nhất. Tôi đang bị ám?
Tôi mất hết cảm giác thật sao? Và tôi sẽ mãi mãi không thể yêu một ai đó khác theo như sự sắp đặt của Chúa?
Hy vọng Người không đúng? Hy vọng tôi còn có anh càng lâu càng tốt, dù tôi không hiểu rốt cuộc tình cảm tôi dành cho anh bây giờ là gì? Quá khó để định nghĩa...
Chỉ biết rằng nó vẫn còn đủ sức làm tôi khóc,...nếu như trước đây là khóc nức nở, òa khóc trong đau khổ, thì bây giờ là nước mắt lặng lẽ rơi, cộng thêm một cơn quặn thắt thông thường không còn đủ sức làm tăng huyết áp.
No comments:
Post a Comment