Một ngày nặng nề.
Sức khỏe lại trở thành mối lo ngại lớn nhất của mình.
Rất tiếc,...
Có lẽ, việc chấp nhận sống ở một Thế giới cô độc sẽ tốt hơn rất nhiều đối với những kẻ như mình, bởi vì mình không có sự lựa chọn.
Mình buộc phải làm như vậy, để sinh tồn.
Tốt nhất là đừng hy vọng, sẽ không phải thất vọng.
Đừng vui, sẽ chẳng phải buồn.
Đừng cười, rồi sẽ không phải khóc.
Đừng hạnh phúc, tất cả chỉ là giả, sẽ không phải chấp nhận khổ đau.
Đừng...
Quên tất cả đi, sẽ không phải nhớ.
Làm sao để trở thành một con người lãnh đạm đây?
Mình biết, một đứa trẻ giàu cảm xúc như mình, sẽ không thể trở nên vô cảm, mà vô cảm là liều thuốc duy nhất chữa được chứng bệnh này.
Mình chỉ có thể lãnh đạm, cố gắng chôn chặt những kí ức đau thương nhất vào tận sâu trong trái tim, không nghĩ đến nó nữa.
Bất chấp một ngày nào đó, nó sẽ làm mình gục ngã, nhưng dù sao, Thế giới của mình, cũng chỉ có một mình mình, không phải đau thương đè nén, cũng không thể vui vẻ hạnh phúc.
Sống, là vật lộn.
Những quãng thời gian sống không lo nghĩ trước đây, hóa ra, tất cả chỉ là giả.
Mà đã là giả, thì không nên nghĩ đến nó nữa.
No comments:
Post a Comment