Saturday, August 24, 2013

24th August 2013

"Anh ấy là tình yêu - đôi lúc một người nào đó lại chính là tình yêu. Anh có thể quên hình dáng người đó, có thể quên tất cả những gì từng xảy ra, có thể bất cần nói rằng, mọi thứ đã qua lâu rồi. Nhưng làm sao anh quên được tình yêu hả?" (Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn)
Gấp cuốn tiểu thuyết lại.
Dạo này mình đã luôn cố gắng bận rộn hết mức có thể. Đội tuyển - hóa. Bt toán. Chơi bời. Đọc sách. Thế nhưng ngày hôm qua, mọi việc đã đảo lộn khi đột nhiên nhận được tin nhắn của một người.
Lạnh lùng và xa cách, là tất cả những gì mình cố gắng thể hiện ra. Rồi im lặng chìm vào giấc ngủ, mệt nhọc như mọi lần.
Phải, mình nghĩ là mình đã quên được rồi chứ, mình nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, để mà không giống như những đứa con gái khác, hoặc là không giống mình trước đây. Mình. Phạm Mai Phương. Đã không làm loạn lên.
Từ bao giờ nhỉ? Từ bao giờ mà mình nhận ra rằng, mình cần sự quan tâm từ một người, mà cay đắng hơn, khi cũng chính mình nhận ra, nếu như người đó đã không quan tâm, thì mình vĩnh viễn chỉ là một con búp bê trong tủ kính, khi nó ngã thì người đó sẽ lấy nó ra, nâng niu, rồi cất lại chỗ cũ, đóng tủ lại... Con búp bê đứng trong tủ kính nhìn ra, lặng lẽ, và dĩ nhiên, lạnh lùng.
Đã bao nhiêu lần mình tự nhủ, đừng cố nữa, người ta không quan tâm đến mình đâu. Người ta thậm chí còn quan tâm đến người khác kia, nhưng rốt cuộc, những thứ mình nhận được, ngoài cay đắng đến đau đớn, chẳng còn gì cả.
Phải, tôi rất hận anh.
Rất hận anh.
Một trái tim run rẩy, mang một thứ tình cảm đơn độc, bị giày vò và giằng xé quá nhiều, đến mức hết yêu thương, tôi trả lại cho anh lòng căm hận.
Một mối hận thù sâu sắc.
Tôi chưa bao giờ cho phép ai làm tổn thương tôi. Họ không có cơ hội. Vì tôi không bao giờ mở lòng với họ.
Nhưng tại sao, lại là anh?
Rốt cuộc thì,...
Thì...
Tại sao?
Tôi đã rời bỏ anh, chính tôi đã làm việc đó. Tôi đã thực sự rời bỏ được anh, nhưng tại sao anh lại biến thành tình yêu trong tôi, một thứ cảm xúc khốn nạn bám riết lấy tôi.
Phải, nhiều lúc tôi còn không nhớ ra khuôn mặt của anh. Nhưng nếu anh xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi vẫn không thể cầm nổi nước mắt. 
Tôi đã nhiều lần biết cái cảm giác ấy, khi ở bên cạnh anh, đau đến xé lòng.
Nhưng khi rời xa anh, nó thậm chí còn đau hơn thế.
Tôi cắm đầu vào làm việc như một con thiêu thân, chỉ ước sao mình trở nên thật xuất chúng, để cho anh biết, tôi không kém cỏi.
Phải, tôi chưa bao giờ kém cỏi.
Chỉ là trong mắt anh, thì tôi luôn kém cỏi.
Thậm chí tôi còn không cho mình thời gian để suy nghĩ, cắm đầu vào làm mọi việc, tất cả đều hoàn hảo, duy chỉ có tâm hồn tôi là không hề hoàn hảo.
Đúng ra, tôi không nên yêu một người đã làm tan vỡ trái tim rất nhiều người con gái khác. Đơn giản, vì tôi là người thậm chí còn run rẩy và yếu đuối hơn tất cả bọn họ. Tôi không thể cãi nhau với họ để giành lấy anh (cười nhạt) như cái cách họ làm với tôi, mà lại chọn cách từ bỏ. Tôi luôn khinh bỉ chính bản thân mình vì điều ấy.
Thực sự khinh bỉ, căm phẫn sâu sắc. 
Tôi hận.
***
Mình đã mất anh ấy rồi... Như kiểu bơ vơ chơ chọi.
Kiểu tự mình ném đi cái phao cứu sinh duy nhất để tự mình bơi lội giữa biển khơi, vì mình biết rằng, cái phao ấy chắc hẳn rồi sẽ có ngày xịt, và chưa biết chừng, nó còn lôi mình theo. Và cũng bởi, cái phao ấy nhiều người tranh giành, nếu giành quá nó thủng, biết đâu đấy, cả mình lẫn họ đều sẽ chết chìm
Tự do, thật đấy.
Nhưng những lúc loạng choạng, sẽ bám víu vào đâu?
Phổi không khỏe, tim lại yếu, sao có thể một mình giữa biển khơi.
Một hình ảnh ẩn dụ rất đúng nghĩa (nhếch mép).
Khi tình yêu biến thành hận thù, khi một người biến thành tình yêu. Người đó sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Hận không phải vì căm ghét khinh bỉ, mà hận là sự ghen tị đố kị với những người ở trong Thế giới của anh.
Hận là sự khinh bỉ với những người con gái khác trong Thế giới của anh, sự ghen tị vì họ đều vì anh mà hy sinh cố gắng.
Và đổ lỗi một cách phi logic cho tất cả bọn họ.
Tất cả đã đẩy tôi ra giữa biển khơi, tất cả...
"Và khi một người biến thành tình yêu, có thể quên người đó, nhưng không thể quên tình yêu..."
***
Chẳng có một giọt logic nào trong tất cả những điều trên, vừa phi lí vừa lạnh nhạt cấm cẳng.



No comments:

Post a Comment