Này, em kể chuyện “cổ tích” cho anh nghe nhé :)
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé, tính cách bốc đồng, xấu tính, ích
kỉ, luôn ở một mình trong những căn hộ chung cư cao tít, không có bạn bè bên
cạnh. Cô bé ấy rất dễ bị ốm, vậy chúng ta cứ coi như cô bé hay bị lạnh đi :D
(anh thấy giống mô típ gì rồi không :D đọc xong truyện không được khóc nhé, em
viết cũng không khóc đâu). Mặc dù thế, cô cố chấp rất thích mùa đông, và đặc
biệt thích trời lạnh. Gió càng mạnh càng tốt. Cuộc đời cô bé ấy có lẽ sẽ là một
đường thẳng, dù không trải đầy hoa nhưng nó là một con đường tương đối bằng
phẳng, cho đến một ngày, nó vì một người, mà rẽ ngang. Nó tạm dừng công việc
tiếp tục chạy, để rẽ ngang sang một hướng khác, từ đây, cô bé đã có một người
đi cùng, trên một con đường ngắn thôi, không bằng phẳng nhưng luôn có hoa hồng.
Cô bé mặc kệ người ta nói “đừng rẽ ngang, con đường ấy không dành cho cô đâu”
vì cô hiểu rằng, cô cần người đi cùng, bất chấp con đường ấy có thế nào đi
chăng nữa. Và ngay từ đầu con đường mới ấy, cô bé tự nhủ, sẽ không làm tổn
thương cậu bạn đồng hành tốt bụng kia. Nhưng, sự ích kỉ và bốc đồng lại vẫn
luôn đi theo cô. Cậu bạn của cô lại quá tốt bụng. Cậu thỉnh thoảng vẫn dừng lại
khi gặp một số người đáng thương khác. Cô bé thấy vậy, ban đầu không hiểu nổi
“Tại sao cậu ấy lại có thể ở bên cạnh nhiều người như vậy?”. Và cô giận dỗi, cô
cho rằng, cậu bạn kia vốn không đồng hành với cô, mà chỉ là tạm thời chung một
con đường thôi. Nhưng đó là nghĩ thế thôi, sự vui sướng vì có người đồng hành
đã lấn át những thứ suy nghĩ nhỏ nhen kia, và cô bé tạm quên nó đi. 1,2 tháng
đầu tiên, là những thời gian rất vui vẻ, cô bé ấy được thoải thích nói mọi
chuyện, với một người mà cô nghĩ là hiểu cô nhất. 3,4 tháng sau, cậu ấy nói cậu
ấy yêu cô vào một ngày trời đẹp, không có mưa. Cậu ấy quả thực là người rất
tốt, đối với cô mà nói, tốt hơn rất nhiều lần. Cậu ấy không bao giờ chấp nhặt
những suy nghĩ ích kỉ bốc đồng của cô, vì cô nhiều lần buồn bã rơi nước mắt. Cô
biết điều ấy, nhưng năm lần bảy lượt làm tổn thương cậu. Cô đòi hỏi ở cậu quá
nhiều, nhưng lại cau có không chịu nói ra. Cô cứ dở dở ương ương như thế, nhưng
tất nhiên, quãng thời gian đó họ vẫn vui vẻ… vẫn vui vẻ…cho đến khi cô bị phát
hiện mắc bệnh tâm lí, dẫn đến huyết áp cao. Có một câu chuyện cô luôn giấu cậu
bạn đồng hành của cô. Nhưng giờ, khi có lẽ không còn đi chung một con đường với
cậu, cô sẽ nói ra.
Hôm ấy cô bé gặp bác sỹ tâm lí vào lúc 8h sáng.
Bác sỹ (BS): “Cháu biết việc cháu bị cao huyết áp không phải là tự
nhiên mà có, đúng không?”
Cô bé (CB): “Cháu không hiểu.”
…Phải, rất cứng đầu, nhưng dễ dàng bị khuất
phục trước một bác sỹ TÂM LÍ :D
Và cô bé đã kể cho vị bác sỹ nọ nghe, về
cái cách cô yêu một người, mà giống như muốn lấy cắp cả cuộc sống của người đó.
Cô rất xấu tính, thường xuyên nghe lén các
cuộc nói chuyện của cậu với những người khác, rồi đâm suy nghĩ, hoảng loạn, hoang mang, tự
cô hù dọa cô, chỉ cần một câu chuyện nhỏ, cô đã tưởng tượng ra đủ thứ. Cô muốn
chiếm hữu cậu. Là lỗi của cô. Chỉ cần nhìn thấy một câu hỏi thăm thông thường
của người khác đối với cậu, là cô đã hoang mang, loạng choạng suýt ngất xỉu. Và
cô lại gặp phải một cậu bạn đồng hành đến từ một thế giới khác xa với thế giới
đơn độc của cô. Cậu ấy rất hòa đồng. Và vì thiếu hiểu biết, thiếu tất cả những
giao tiếp thông thường, cô ấy dễ đánh đồng rằng, tất cả mọi người đều yêu cậu,
và cậu yêu tất cả bọn họ. Và rằng, cô không quan trọng, cô không quan trọng với
cậu. Và cô lặng lẽ, từng ngày dặn dò bản thân, đừng yêu cậu nữa. Cô cứ lặng lẽ
quan tâm đến cậu, nghiên cứu con người cậu, một cách đơn độc. Cô luôn kể những
câu chuyện vui cho cậu, cô chỉ muốn làm cậu vui, muốn thấy cậu cười, vì cậu là
người duy nhất bước chân vào Thế giới của cô, và nếu cậu không muốn có cô nữa,
nếu cậu ra đi, sẽ là tổn thất rất lớn. Và thế là cô, nhạy cảm quá mức cần
thiết, luôn chú ý đến từng cử động rất nhỏ của cậu. Cũng vì họ không ở bên cạnh
nhau, những gì cô thấy chủ yếu là qua cảm nhận của cô. “Một ngày nào đó, anh ấy
sẽ ra đi, vĩnh viễn.” Cô biết. Nhưng cô biết việc đó sẽ xảy ra, và cô lại tự
dặn mình “đừng yêu nữa”. Cô không tin tưởng bất cứ ai, là lẽ dĩ nhiên, và cả
cậu ấy…
“Cháu luôn sợ hãi nếu một ngày, anh ấy
không còn thấy cháu thú vị, anh ấy nhận ra sự cô độc của cháu, thấy cháu nhạt
nhẽo, và bỏ đi…”
Vị bác sỹ già nhìn bệnh nhân tuổi 17 quá
đặc biệt của mình, lại nhìn sang máy đo nhịp tim đang tăng số từng giây, rồi
lại nhìn cô bé. Một thời gian sau im lặng, ông ấy bước đến bên cạnh cô, đưa cho
cô một xấp giấy ăn.
“Bác biết, bác không được phép ôm cháu. Vì
Thế giới của cháu không có bác. Nhưng có lẽ, cháu là người đáng thương nhất
trong tình yêu mà bác từng gặp. Cuộc sống phải có niềm tin, cô bé à. Và đôi khi
tình cảm là thứ chúng ta biết nó tồn tại là đủ rồi, chứ nó không phải lúc nào
cũng được thể hiện. Nhưng cháu không biết đến sự tồn tại của tình cảm từ khi
cháu còn bé, điều này là một thiếu sót, và đó là lý do cháu cần sự thể hiện của
tình cảm. Sống như vậy, khổ lắm cháu ạ. Mọi người đều bình thường, không ai đặc
biệt như cháu. Bác chờ đợi sẽ có một người khác, hiểu rõ về cháu, và kiên nhẫn
thay đổi con người cháu. Hạnh phúc nhé cô bé.”
Vậy là vị bác sỹ nọ ra đi, vì ông hiểu,
ông không phải là người ở trong Thế giới nhỏ bé của cô. Và đúng như ông nói,
cần có một người thực sự yêu thương cô, quan tâm đến cô mới có thể từ từ mà lôi
cô ra khỏi cái thứ đã giết chết tâm hồn cô từ nhỏ.
…
…
…
Họ ngày càng xa cách. Cô bé không hiểu vì
sao, cũng không muốn chấp nhận chuyện đó, cô dặn mình phải quên nó đi. Nhưng
không được, khoảng cách càng ngày càng lớn. Cô càng ngày càng thấy mình quay
lại Thế giới đơn độc của cô, nhưng lần này đi kèm một nỗi bất an về cậu bạn
đồng hành nọ. Và thế là, cô vẫn khóc khi đêm xuống, vẫn không thể ngủ nổi khi
nhớ đến cậu. Và đến một ngày, thực sự mệt mỏi trước sự lạnh nhạt vô tâm của
cậu, chứng kiến cậu trò chuyện vui vẻ với những người con gái khác, mà không
phải là với cô, cô đã quen với việc đó, dĩ nhiên, và cô hiểu, cô yêu cậu, nhưng
cậu không còn là người làm cho cuộc sống của cô tốt đẹp hơn.
“Chia tay đi, đừng giữ tôi ở lại bên cậu
nữa.” – cô bé nói.
…Câu chuyện kết thúc…
Anh có muốn biết điều gì xảy ra tiếp theo
không?
Em không biết chuyện gì đã xảy ra trên con
đường cũ, cũng không biết liệu cậu bạn đồng hành kia đã tìm được con đường mới
của mình chưa, à mà không, em hy vọng rằng cậu ấy đừng tìm ra vội,.. hãy cứ đi
trên con đường cũ, bởi vì cô bé ấy thỉnh thoảng vẫn sẽ ghé qua con đường ấy tìm
cậu, và hy vọng mong manh là vẫn tìm thấy hình dáng quen thuộc của cậu.
Còn câu chuyện xảy ra với cô bé kia, em
biết rất rõ, như thể đã chứng kiến suốt nhiều năm, nên không bao giờ quên được.
Sau khi chia tay cậu bạn đồng hành của
mình, phải nói thật là cô bé thoải mái hơn rất nhiều, quẳng được một gánh lo
mà. Cô quay lại con đường cũ bằng phẳng của mình, thoải mái đi trên đó, một
mình, lại đi lại những bước mà cô đã bỏ lỡ trong quãng thời gian rẽ ngang kia.
Cô vui vẻ, là cô thể hiện thế, với bạn bè mà cô gặp bên vệ đường, trò chuyện
với họ, và lại tiếp tục bước đi. Rất đặc biệt phải không? Cô ấy không xử sự như
những người con gái bình thường, tự kỉ cả ngày trong phòng, trên mạng xã hội cả
chục status than vãn, trách móc. Cô cũng không khóc suốt ngày. Cô học bài, đọc
sách, nấu nướng, bơi lội… Cuộc sống thú vị. Cô dành nhiều thời gian nghiên cứu
những cái mới lạ, nhưng không nghiên cứu con người. Không biết là vô tình hay
cố ý, mà cô lảng tránh những người quan tâm đến cô. Không còn chia sẻ nhiều thứ
nhạt nhẽo vô bổ trên mạng xã hội, không còn mang tâm trạng cô độc, ngược lại,
cô làm quen với nó… Con người cô ấy, đã thay đổi. Cảm ơn cậu bạn đồng hành nọ.
Chuyến đi với cậu đã đem theo nhiều bài học cho cô. Và cô mỉm cười khi nhớ đến
một câu nói trong một cuốn tiểu thuyết dài “Yêu một người đến mức thay đổi bản
thân mình, nếu không phải là ám ảnh suốt cuộc đời, thì cũng là tình yêu sẽ theo
ta đến chết.” Làm gì có thứ tình yêu đó chứ, cô tự nhủ như vậy.
Nhưng…
Có một số cái không bao giờ thay đổi trong
cuộc sống của cô, đó là khi màn đêm buông xuống, hoặc là khi gió lạnh về.
Gió lạnh về sẽ thế nào nhỉ? Em không biết,
nhưng khi màn đêm đến, em đã chứng kiến cô bé ấy khóc hết nước mắt, rồi lật đật
lên giường chìm vào giấc ngủ, và mơ thấy cậu ấy. Rồi lại bừng tỉnh, lại khóc,
và lại ngủ, lại mơ. Giấc ngủ chập chờn. Hoặc là trong một ngày nhiều biến cố,
cô ấy lao đao loạng choạng bước vào giấc ngủ, nhưng không ngủ nổi vì đau đầu,
lại nhớ đến cậu bạn nọ, lại cảm thấy nỗi cô độc sao mà đáng sợ thế. Vì sao, cô
luôn phải đấu tranh với những cảm xúc của mình, một mình?
Có phải một lần, cậu đã từng nói với một
người, không phải cô, rằng “Hãy làm chủ cảm xúc của mình đi!”. Nhớ lại câu nói
ấy, cô chỉ mỉm cười. Cô chưa bao giờ làm được điều đó, cảm xúc luôn đánh lừa cô,
kiểm soát cô. Màn đêm đáng sợ, chưa bao giờ đáng sợ như thế. Lần này trở lại
với cuộc sống cũ, màn đêm đối với cô mà nói, đáng sợ hơn rất nhiều lần….
Và cô tự nhủ: “Không sao, cũng chả đau khổ
bằng những lần chờ tin nhắn của cậu ấy đến không làm nổi việc gì ra hồn, hoặc
là chờ đợi tin nhắn của cậu ấy suốt đêm thức trắng không ngủ, hoặc là lo sợ cậu
ấy thay đổi hoặc là…hoặc là…hoặc là…”. Rốt cuộc, tâm trí cô vẫn tràn ngập hình
ảnh của cậu ấy, vừa yêu thương, vừa căm ghét.
Cuối cùng, giữa cậu và cuộc sống không lệ
thuộc, cô chọn cái thứ hai. Sau bao nhiêu lần chọn đi chọn lại, thường là vì
cậu luôn níu giữ cô, cô vẫn chọn phương án an toàn cho mình.
Cô sợ bị tổn thương quá rồi. Và chính vì
thế, cô cài đặt một chế độ tự vệ cho mình. Đến cả cậu, cũng không thắng nổi nó.
Và có lẽ, không ai thắng được nó…
Vài
lời tạm kết: Khi ngồi đây viết câu chuyện này, em nghĩ là em đã không còn yêu
anh. Em đã không buồn bực khi anh không trả lời tin nhắn, em cũng không buồn
bực khi anh nói chuyện với người nào khác vui vẻ hơn em (hoặc cũng có thể là
vẫn có, nhưng không còn đủ lớn để em cảm thấy nó rõ ràng), cũng không còn buồn
bực nếu như anh không nhắn tin hỏi thăm em. Em xin lỗi. Nhưng em vẫn nhớ anh,
mà không, em nhớ quãng thời gian cũ của chúng ta thì đúng hơn. Em nhớ quãng
thời gian khi bên cạnh em vẫn còn có một người nữa. Một người em yêu. Phải,
luôn là như vậy. Anh ổn chứ? Và nói thật thì em còn nhớ những lúc ta ở bên cạnh
nhau, lúc anh ôm em rất chặt. Em đã cảm nhận rõ ràng tình cảm của anh, nhưng
cái lạnh giá trong con người em đã xua đuổi nó đi. Em xin lỗi, một lần nữa.
Sau
này, nếu trên đường chúng ta lại bắt gặp nhau, chúng ta sẽ làm gì nhỉ?
Chào
một câu xã giao, rồi bỏ đi như người lạ?
Chạy
đến ôm chầm lấy nhau quyến luyến không thể xa rời cho dù lúc ấy bên cạnh mỗi
người đều đã có những người khác?
Cái
thứ nhất thì em không biết. Nhưng cái thứ hai thì không bao giờ xảy ra. Vì em
vẫn luôn thỉnh thoảng chạy về cuối ngã rẽ ấy, mỗi khi em mất niềm tin vào những
việc xảy ra trong cuộc sống của mình, em sẽ tìm về kí ức ấy, để nhớ đã có thời,
em sống mà không suy nghĩ đến bản chất của cuộc sống, em sống trong hoa hồng.
Để em tạm quên những bất công mệt mỏi mà cuộc sống mang lại. Hoặc là để càng
nhớ về thời đó, em càng nhận ra sự nghiệt ngã rằng mình hiện tại là đơn độc, và
như vậy, em sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng chắc là chỉ có thể mạnh mẽ hơn vào sáng hôm
sau, còn đêm hôm trước thì…
Giờ
thì gió lạnh chưa về, mùa đông chưa đến, hoa tuyết cũng chưa rơi; chắc là đến
lúc ấy em sẽ càng nhớ anh hơn, nhưng thôi kệ nó đi. Việc gì khó cứ để nó đấy
mà, nhở.
Bây
giờ em cứ chống chọi với màn đêm là giỏi lắm rồi.
Cũng
có lẽ, một việc suốt bao năm nay đã thành thói quen, rằng em luôn đứng đằng sau
những người em yêu thương, và chờ đợi họ.
Thì
bây giờ, em lại tiếp tục chờ đợi…
Có
phải là chờ đợi anh không? Em không biết…
Thôi,
cứ để nó đấy…
Hôm nay là ngày 21/8/2013 :)
Câu chuyện này đã được viết cách đây 4 ngày, lưu trong máy tính cá nhân còn bây giờ được đăng :)
Bởi vì, cô bẻ ấy biết rằng, cô vẫn yêu cậu, rất rất yêu cậu :)
Em yêu anh...
Đúng ra nếu muốn quên một người, em đừng tìm cách liên lạc với người ấy. Cũng đừng vì người ấy mà sống tốt hơn, lại càng đừng vì nhớ hơi ấm của người ấy mà không ngủ ngon... Em là một đứa con gái khốn nạn lắm đúng không? Ngoài tự làm khổ mình ra, em chả giỏi gì cả...
Em xin lỗi :)
Em không biết bây giờ mình cần gì nữa.
Nhưng đến khi nào,... em rất muốn anh cho em biết, khi nào thì anh ngừng yêu em?
No comments:
Post a Comment