Trung Quốc thì sao chứ mà Việt Nam thì sao chứ? Sao chính trị và tôn giáo cứ phải làm khổ con người ta quá vậy. Suy cho cùng, nhân dân Việt Nam và nhân dân Trung Quốc (phần lớn) cũng chả ai muốn dẫm đạp lên lợi ích của ai, cũng chỉ là mấy ông gì gì đó thích gây sự với nhau, dọa nhau và giở mấy trò võ bẩn mà thôi.
Đụng chạm...
Cuối cùng thì, một trong số những ước mơ của Hỏa Diệm Sơn vẫn chưa thành hiện thực được, không bị ảnh hưởng bởi người khác, dường như không bao giờ điều đó xảy ra. Đúng vào cái hôm mình thích thú với bài hát tiếng Trung mới nhất, thì có mấy việc quốc gia đại sự này nó cản đường sở thích của ta.
Đồng ý, vào cái giờ phút này thì lòng yêu nước nó phải được phát huy mạnh mẽ mãnh liệt nhất...nhưng như thế có nghĩa là không được nghêu ngao hát tiếng Trung sao? Tiếng Trung thì sao chứ nó cũng chỉ là một ngôn ngữ thôi mà, sao phải khổ như vậy. Người ta đánh nhau bằng vũ lực, kinh tế, biểu tình nọ kia, nhưng lại cấm đoán âm nhạc và văn hóa sao? Thế thì bây giờ k đọc ngôn tình nữa, không mở mồm ra là tianxia wushuang (thiên hạ vô song) nữa sao? Không nghe nhạc Trung Quốc nữa? Tuổi thơ của mình gắn liền với mấy bộ phim chưởng.
Thiết nghĩ, cuộc sống đã quá nhiều áp bức (mà phần lớn đến từ mấy chính trị gia) sao bâyh phải khổ như vậy. Thôi thì nó là sở thích cá nhân, chắc phải dẹp qua một bên. Mặc dù đúng là mình thấy ngôn ngữ Trung Hoa rất đẹp...tiếng cũng rất hay :))
Nhưng thôi, ai bảo được sinh ra ở Việt Nam chứ. Im lặng cũng được coi là một hình thức yêu nước rồi.
No comments:
Post a Comment