Tôi hận anh.
Anh coi tôi không ra gì, anh bỏ rơi tôi.
Tôi hận anh.
Anh là kẻ tuyệt tình.
Tôi hận anh.
Anh là kẻ toàn đem lại rắc rối cho tôi.
Anh biết điều đó.
Tôi hận anh.
Tôi hận anh.
Chấm hết.
Mình không buồn.
Chỉ thất vọng và hụt hẫng.
Nếu là cách đây mấy tháng, mình chắc là sẽ khóc to, lên fb làm ầm lên một trận. Chắc là sẽ shock lắm :)
Sẽ shock và rất đau.
Vì cái thứ mình hy sinh tất cả cho nó, khi mà chỉ một mình mình cố gắng gìn giữ nó rốt cuộc là không thành, quay lại đâm cho mình vài nhát.
Nhưng hôm qua, hẳn là khi trái tim đã tan nát từ lâu, một câu nói chỉ đủ để làm nó vỡ vụn ra từng mảnh, nhưng cũng chẳng có gì khác.
Nó đã tan nát từ hai tháng trước, một câu nói chỉ đủ làm mình nhìn điện thoại lâu hơn một lúc, 5s,10s,15s,...rồi nhắn lại một tin thật nhanh. Rồi đi ngủ.
Rồi bật dậy, bắt thằng bạn aka anh aka không biết gọi là gì, gọi cho mình, nghe mình khóc, khóc tức tưởi, tiếng khóc kìm nén. Mình vẫn khóc như thế, không bao giờ có thể òa lên. Chỉ tức tưởi, kìm nén trong đau khổ, nấc lên và không nói được câu nào.
Thằng bạn với sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên im lặng nghe mình khóc. Rồi mình tắt máy, nhắn lại cho người ta một tin, không phải trách móc, không tàn nhẫn, không đau khổ, chỉ tuyệt vọng "Em đã dành tất cả để yêu anh, nếu anh không cần, thì thôi vây". Mình bình tĩnh đến kinh ngạc.
Sáng ngủ dậy tim hẵng còn đau, chỉ thấy miệng khô khốc và mắt sưng to. Thế thôi. Thất thần đi học. Cũng chả có gì để nghĩ, đầu óc rỗng.
Vô cảm.
Đã không còn đau nữa, phải không?
Khi đau khổ đã thành thói quen, người ta có thể không còn cảm giác đau đớn, nhưng cũng có quyền không nói "tôi hạnh phúc quá".
.........
Và bây giờ mình nghĩ mình đã có thể quên được rồi, mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới theo cách nào đây?
Hiện tại thì mình không biết, mình chỉ thấy mình cần phải cố gắng, vùi đầu vào công việc để quên đi mọi thứ.
Cái đích sắp tới, mình không biết mình có đạt được không, nhưng mình tin là nếu mình cố gắng hết sức, ông trời sẽ không phụ công mình bấy lâu nay.
Mặc dù mình đã bỏ phí nhiều thời gian tâm huyết cho một mối cơ duyên không thành, nhưng tóm lại, nó đã kết thúc.
Dù nhung nhớ hay yêu thương, cũng để nó ra đi,...
Hai mặt yêu và hận phảng phất tựa khói mâyCó lúc tản mạn có lúc lại mù mịtThanh kiếm thời gian chia đôi thương nhớLà lưu luyến hay chỉ có đoạn tuyệtNhìn bãi biển, nương dâu, mây tan mây cuộnChuyện xưa theo giang hồ đi xaTrái tim rơi xuống vực thẳmGương mặt chàng như phù dung thoáng hiệnNhư đàn tranh đứt dây mang đi quá khứVà lời thề mãi mãi về sauLiệu kiếp sau có gặp nhau bên hòn đá Tam Sinh không?Hận nhất là năm thángVội vàng như bị gió bão cuốn điMột ánh mắt vội vàng của ta không kịp khiến chàng lưu luyếnNhững tấn bi kịch đóCuối cùng bảo rằng kiếp sau sẽ kết thúcCòn lại lời thề hoang đườngCuối cùng chìm vào đêm dài
No comments:
Post a Comment