Cứ ngồi vào bàn học là lại chẳng biết phải làm gì.
Thật sự trống rỗng,...
Kể ra có một chút lo lắng cũng tốt, sẽ không có thời gian để nghĩ linh tinh nữa. Mọi thứ lẫn lộn, một chút cảm xúc cay đắng nhạt nhòa ẩn hiện.
Có một cái gì đó không rõ, ngay cả bây giờ, mình có nhớ lại, cũng không thể rõ được nữa.
Người đó đã trở thành một quá khứ rồi.
Thực sự là quá khứ rồi.
Thật ra, mình là một kẻ vô tình và mạnh mẽ chứ?
Mình không biết nữa, mình chán ghét anh ta, mình căm thù anh ta. Nhưng mình muốn anh ta ân hận suốt đời, vì đã làm mình thương tổn cả thể xác và tinh thần.
Mình muốn anh ta, cả đời không thể quên được mình.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Sâu đến mức trống rỗng...gọi là sâu thăm thẳm.
Ngồi vào bàn học, thấy chán ghét mọi thứ.
Nhưng vì trả thù, mình sẽ cố gắng.
No comments:
Post a Comment