Em vẫn còn yêu anh...
Có một câu truyện kể về hai con người, bị xã hội địa lí ngăn cách, nhưng cuối cùng họ cũng ở bên nhau, nhưng là ở trên thiên đường....
Chờ đã, đó không phải câu chuyện tôi định kể, càng không phải câu chuyện cuộc đời tôi.
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng những dòng tin nhắn, rất nhiều rất nhiều tin nhắn.
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng câu "chúng ta giống nhau thật đấy ^^".
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng những tiếng cười, và cả những lần thú nhận "tôi đã cười một mình khi đọc những dòng tin nhắn này"...
Và thế là chúng tôi. Yêu nhau.
Chả cần phải thú nhận. Thậm chí đến cả khi:
"Anh, anh phải trả lời thật lòng đấy? Anh có...yêu em không?"
"Ờ thì chúng ta giống nhau mà :D"
"Không phải cái đó"
"Ừ thì..."
...
"Có"
>:P
Câu chuyện kéo dài sáu tháng, dù nhiều nước mắt, nhưng cả hai nhân vật chính đều đã cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện. Họ chia tay vì không hiểu nhau, vì quá xa xôi, vì quá ích ki, và một trong hai người, có con đường riêng của mình, đầy tham vọng.
Chia tay rồi thì hết đi, sao vẫn buồn như vậy?
Rốt cuộc đã là 6 tháng nữa trôi qua, chuẩn bị đến 1 năm, yêu 6 tháng, đau khổ 6 tháng, phải đặt dấu chấm hết cho tất cả đi chứ?
Tại sao? Tại sao có một con người, không thể có tích sự gì ngoài việc gây tổn thương cho tôi. Tại sao, có một con người cứ tưởng đã vĩnh viễn quên đi, nhưng khi gặp lại thì vẹn nguyên như chưa từng có 6 tháng li biệt. Tại sao, tại sao chứ?
No comments:
Post a Comment