Well
Cuộc đời vốn dạy cho con người ta những cái mà bản thân ta k muốn học...
Tsao lại thế ư? Thì cuộc đời dạy cho ta rằng, trên bước đường thành công không có dấu chân kẻ lười biếng, và kẻ kiêu ngạo,...cả những kẻ ngố và thật thà nữa.
Ta đã từng là một kẻ ngố và thật thà. Một kẻ quá rảnh để mà khi thiên hạ đang hùng hục học v2 QG, thì ta đi chửi nhau với một lũ "đàn ông" vì một quyển sách. Một kẻ mà đi đâu cũng bô lô ba la về những gì mh sắp làm, một cách chân thành nhất có thể. Một kẻ mà khi đau đớn nhận ra bộ mặt gỉa tạo của ng khác chỉ câm lặng thốt lên "Dm, lòng ng khó đoán."
Bâyh ta nhìn vào gương, chả nhận ra nổi kẻ ngố cách đây mộ năm. Những đau thương và thất bại đã dạy ta phải hùng dũng và mạnh mẽ. Những nỗi sợ và nước mắt khiến ta kiên cường hơn. Những khát khao chiến thắng và ám ảnh quá khứ thất bại buả vây, đem ta cuốn vào lốc xoáy của toan tính. Ta đánh mất ta hồn nhiên, ta trở thành ta giả tạo. Ta tự tin một cách đáng kinh ngạc, dù ẩn sâu trong đó vẫn là nỗi sợ hãi đi nữa. Ta khinh thường mọi điều, chỉ muốn tất cả shut up ngay khi ta bước vào. Ta thu hẹp mình, phớt lờ mọi thứ, chia sẻ ít hơn, sống gỉa tạo hơn....
"Đấy là sống khôn, không phải gỉa tạo, rồi m sẽ fải khôn ra, đấy là cuộc sống. M k làm hại ai, cũng k có nghĩa là ngta sẽ k hại m. Fải biết bảo vệ bản thân mình chứ?"
Cuộc sống dạy ta nhiều điều...cuộc sống dạy ta rằng, đỉnh vinh quang thường chỉ có một số chỗ, ít lắm, nên ta phải leo một mình...Leo lên đấy rồi, nhìn xung quanh k có ai, cũng phải cố mà đứng cho vững, không ai trụ trên đó quá lâu, càng lâu thì càng tốt.
Khi ta còn hồn nhiên, ta tự hỏi cái gì mới là hạnh phúc. Khi đó xung quanh ta còn người ta yêu thương. Ta sẵn sàng hy sinh vì họ. Khi ta không còn hồn nhiên nữa, và những thôi thúc trong ta trỗi dậy, phần con lớn lên, phần người tiêu biến, ta ngộ nhận, như những người khác, vinh quang là hạnh phúc, ta bỏ mặc những người ta-còn-yêu-thương, nhưng họ làm ta mệt mỏi vì phải hy sinh quá nhiều, ta tập trung cho vinh quang của mình. Ta cứ đi, cứ chạy như điên. Ta vấp ngã, rồi tự an ủi mình rằng không có gì đau khổ hơn thất bại trong quá khứ, ta không được phép thua. Và ta lại chạy, lại chạy...
Cho đến khi ta nhận ra, ta trả gía quá nhiều mà vẫn chưa thấy hạnh phúc đâu, thì ta đã chạy đến đoạn cuối... Phải tiếp tục, ta còn sung sức. Rồi tự nhiên ta thấy mình yếu đuối, chết chìm trong những toan tính của bản thân, ta bật khóc. Ta ước thời gian đừng trôi đi. Ta cần người ta yêu quay về dù chỉ một ngày. Nhưng không thể, ta k thể dừng lại, ta sợ sẽ trượt chân rơi khỏi đỉnh vinh quang. Ta sợ thất bại một lần nữa...
Ta vẫn giữ nguyên tôn chỉ sẽ không làm hại ai. Giúp ai được sẽ giúp hết mình. Nhưng... Ta cố gắng lờ họ đi, nỗi sợ hãi khiến ta k muốn qtâm điều gì hết. Ta cố gắng giúp họ ít đi...ngắn gọn thôi. Bản thân ta biết mình vẫn là người tốt, nhưng sao thế này, sao ta toan tính nhiều thế này?
Cuộc đời luôn dạy ta trưởng thành, ta biết ta k được nôn nóng, nhưng ta hấp tấp muốn đạt đến thành công nhanh nhất. Ta tham lam chỉ trông chờ vào lợi nhuận. Ta quên cách yêu. Chỉ biết tận hưởng chiến thắng. Ta sắt đá. Lo sợ đi kèm với ích kỉ so đo. Ta dậm chân thình thịch sợ đánh mất bản thân mình. Nhưng hình như đã mất rồi...
Thôi từ nay ta sẽ không tính toán nữa, để mỗi tối sẽ được ngủ yên mà đừng lo đến việc sáng mai sẽ làm gì, với ai, như thế nào.
Hay là ta cứ ngố như ngày xưa để bị lợi dụng? Hay là...hay là ta cứ tìm ai đó để cãi nhau. Ta nhếch mép cười. Không thể. Bâyh ta khôn quá rồi, diễn kịch đã thành thiên tài rồi, nhiều khi ta còn k biết đâu mới là điều ta thật sự muốn.
Cung Bảo Bình mà, mắc bệnh đa nhân cách thế này là bình thường. Nghe thì có vẻ nguy hiểm, mâu thuẫn lắm. Nhưng chắc chả làm gì được đâu. Thôi nhé đừng lo nữa. Ổn cả mà.
Thật đấy.
Cứ tin đi.
Ổn cả :)
Thursday, February 20, 2014
21st February
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment