Wednesday, February 26, 2014
Cuộc sống này đơn giản lắm, thế còn cuộc đời?
Khi mọi người đọc được những dòng này, giai đoạn này đã kết thúc, cho dù là tương lai tích cực, hoặc tiêu cực, thì nó đã kết thúc. VÀ TÔI ĐÃ SẴN SÀNG ĐỂ BƯỚC VÀO MỘT GIAI ĐOẠN MỚI, tôi tin thế ;)
"Tôi nghĩ thật ra các bạn rất đáng thương. Có thể cái các bạn đang học đây nó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của bạn sau này, rồi thì các bạn bỏ rất nhiều tâm huyết của tuổi trẻ vào nó, xong nhỡ không may sau này thất bại, nhiều bạn oán trách số phận. *nhún vai* Tôi thấy điều đó hoàn toàn không nên, đừng áp lực quá. Thật ra tôi nghĩ ở mức bạn hiện tại, kiến thức của bạn đã đủ rồi, thi cử còn nhiều yếu tố, hãy thoải mái một chút."
"Thật ra em không lựa chọn nào khác thầy ạ, tại vì đã đi đến đây rồi, em luôn động viên mình cố gắng đi tiếp, chứ từ vòng 1 QG em đã ngán ngẩm đến tận cổ rồi. Vả lại, cho dù em thích làm cs xáo trộn, nhưng lần này em không muốn thử, cs của em như thể đang sống cho nhiều người khác nữa, ý em là cái việc này, em làm không phải cho mình em, còn nhiều thứ..."
"Tôi hiểu. Tự nhiên tôi cảm thấy,..mà Phương đã nghĩ xem sau này học ĐH sẽ học ngành gì ở đâu chưa?"
"Cái này thì, gia đình em có xưởng sản xuất và 2 mảnh đất trống rồi, em sẽ tiếp quản nó thôi. Em không có ước mơ hay ưu điểm gì cả, em cũng không muốn tìm hiểu, mất công lắm. Tính em nó thế ý mà, ai bảo em làm cái gì thì làm nhiều em sẽ thích, học toán nhiều cũng thích, hóa cũng thích, tiếng anh cũng được :)) bâyh bảo ĐH mà em đi học Nhạc viện là em cũng vỗ tay tán thành ngay :))"
"*cười* Có thể là bạn còn quá trẻ con, thôi cứ thi hết lần này đi đã, cố lên. Tôi chỉ biết chúc bạn may mắn. Sau này sang nước ngoài, hãy tạo quan hệ tốt với các giáo sư bên đó để nếu có thể, bạn sẽ tiếp tục được sự nghiệp của cha mẹ mình, khi đó cần rất nhiều sự trợ giúp của các chuyên gia. Và cũng đừng áp lực chuyện đi học ĐH ở đâu, ĐH được ra nước ngoài là tốt rồi, top 30 của Mỹ là ok lắm rồi. Mặc dù tôi có biết các bác của bạn đều là giáo sư của Đh Lomonosov, nhưng cũng chỉ là tham khảo thôi, bạn không nên lấy họ làm áp lực."
"Phần lớn trong số họ đều bị điên rồi thầy ạ *cười*"
"Ừ. Tôi cũng rất lấy làm tiếc, họ giỏi quá mà."
Bác của tôi, nổi tiếng với đề án thuốc diệt cỏ, và phát điên vì các hóa chất độc hại trong thành phần của thuốc.
Tôi, như một người điên cả nghĩ về tương lai của mình.
Tôi đang làm cái gì đây? Chả một cái quái gì là chắc chắn cho tương lai của tôi sẽ tốt đẹp cả. Tại sao mọi người cứ cố gắng chia sẻ quan điểm sống của họ cho tôi, chẳng hay, cũng chỉ vì họ không hài lòng vì cuộc sống của mình?
Những người nghiên cứu khoa học cơ bản, Nobel thì ít, mà điên và phí phạm thời gian công sức thì nhiều...
Nhưng nếu không có họ, làm sao có khoa học ứng dụng được?
Tóm lại là BỐ bảo tôi không nên theo khoa học cơ bản, tự làm cho mình, chủ động về mọi thứ. Nếu cần động lực, tiền sẽ thúc.
Tiền sẽ thúc đẩy các doanh nghiệp làm nên những công trình kì vĩ mà các viện nghiên cứu QG không làm ra.
Đồng ý.
Vậy thì cuộc sống sẽ đơn giản chứ?
Tiền - Động lực - Sản phẩm - Phục vụ khách hàng - Tiền.
Đơn giản ;)
Tôi sẽ làm tốt ;) người ta làm được tôi sẽ làm được ;)
Thi xong, cũng đồng nghĩa là những tháng ngày tôi phí phạm cho đam mê tuổi trẻ sẽ chấm dứt. Thứ tôi cần phải có trách nhiệm là tính mạng và gia đình hơn một trăm người, và nếu tôi muốn mở rộng sản xuất, thì số người đó còn nhiều hơn nữa.
Tôi từng có ý định học trường dòng, truyền giáo cũng chỉ muốn cuộc sống mọi người tốt đẹp hơn.
Nhưng giờ thì khác rồi ;)
Công cụ để tôi giúp cuộc sống họ tốt đẹp hơn, là tạo ra thật nhiều cơ hội việc làm.
Suy cho cùng, bố tôi lại đúng.
Và tôi đúng ra không nên tranh luận với ông và cứng đầu đối đầu như một con ngốc trong phần lớn thời gian tôi trưởng thành.
"Con không muốn làm kinh tế đâu. Chả hay gì cả. Mà áp lực lắm con không chịu được"
"Thế à :)) cứ bình tĩnh, con còn 4 năm DH để xem có về giúp bố mẹ không mà. Vả lại, nếu con không muốn làm thì bố đưa cho người khác còn hơn, để con làm được mấy hôm con đồng bóng lại bán hết đi của bố. Phá gia chi tử"
Trước mắt là, phải làm sao để không trở thành phá gia chi tử. Đừng ngố quá, thương trường không dành cho kẻ ngố =="
Thursday, February 20, 2014
21st February
Well
Cuộc đời vốn dạy cho con người ta những cái mà bản thân ta k muốn học...
Tsao lại thế ư? Thì cuộc đời dạy cho ta rằng, trên bước đường thành công không có dấu chân kẻ lười biếng, và kẻ kiêu ngạo,...cả những kẻ ngố và thật thà nữa.
Ta đã từng là một kẻ ngố và thật thà. Một kẻ quá rảnh để mà khi thiên hạ đang hùng hục học v2 QG, thì ta đi chửi nhau với một lũ "đàn ông" vì một quyển sách. Một kẻ mà đi đâu cũng bô lô ba la về những gì mh sắp làm, một cách chân thành nhất có thể. Một kẻ mà khi đau đớn nhận ra bộ mặt gỉa tạo của ng khác chỉ câm lặng thốt lên "Dm, lòng ng khó đoán."
Bâyh ta nhìn vào gương, chả nhận ra nổi kẻ ngố cách đây mộ năm. Những đau thương và thất bại đã dạy ta phải hùng dũng và mạnh mẽ. Những nỗi sợ và nước mắt khiến ta kiên cường hơn. Những khát khao chiến thắng và ám ảnh quá khứ thất bại buả vây, đem ta cuốn vào lốc xoáy của toan tính. Ta đánh mất ta hồn nhiên, ta trở thành ta giả tạo. Ta tự tin một cách đáng kinh ngạc, dù ẩn sâu trong đó vẫn là nỗi sợ hãi đi nữa. Ta khinh thường mọi điều, chỉ muốn tất cả shut up ngay khi ta bước vào. Ta thu hẹp mình, phớt lờ mọi thứ, chia sẻ ít hơn, sống gỉa tạo hơn....
"Đấy là sống khôn, không phải gỉa tạo, rồi m sẽ fải khôn ra, đấy là cuộc sống. M k làm hại ai, cũng k có nghĩa là ngta sẽ k hại m. Fải biết bảo vệ bản thân mình chứ?"
Cuộc sống dạy ta nhiều điều...cuộc sống dạy ta rằng, đỉnh vinh quang thường chỉ có một số chỗ, ít lắm, nên ta phải leo một mình...Leo lên đấy rồi, nhìn xung quanh k có ai, cũng phải cố mà đứng cho vững, không ai trụ trên đó quá lâu, càng lâu thì càng tốt.
Khi ta còn hồn nhiên, ta tự hỏi cái gì mới là hạnh phúc. Khi đó xung quanh ta còn người ta yêu thương. Ta sẵn sàng hy sinh vì họ. Khi ta không còn hồn nhiên nữa, và những thôi thúc trong ta trỗi dậy, phần con lớn lên, phần người tiêu biến, ta ngộ nhận, như những người khác, vinh quang là hạnh phúc, ta bỏ mặc những người ta-còn-yêu-thương, nhưng họ làm ta mệt mỏi vì phải hy sinh quá nhiều, ta tập trung cho vinh quang của mình. Ta cứ đi, cứ chạy như điên. Ta vấp ngã, rồi tự an ủi mình rằng không có gì đau khổ hơn thất bại trong quá khứ, ta không được phép thua. Và ta lại chạy, lại chạy...
Cho đến khi ta nhận ra, ta trả gía quá nhiều mà vẫn chưa thấy hạnh phúc đâu, thì ta đã chạy đến đoạn cuối... Phải tiếp tục, ta còn sung sức. Rồi tự nhiên ta thấy mình yếu đuối, chết chìm trong những toan tính của bản thân, ta bật khóc. Ta ước thời gian đừng trôi đi. Ta cần người ta yêu quay về dù chỉ một ngày. Nhưng không thể, ta k thể dừng lại, ta sợ sẽ trượt chân rơi khỏi đỉnh vinh quang. Ta sợ thất bại một lần nữa...
Ta vẫn giữ nguyên tôn chỉ sẽ không làm hại ai. Giúp ai được sẽ giúp hết mình. Nhưng... Ta cố gắng lờ họ đi, nỗi sợ hãi khiến ta k muốn qtâm điều gì hết. Ta cố gắng giúp họ ít đi...ngắn gọn thôi. Bản thân ta biết mình vẫn là người tốt, nhưng sao thế này, sao ta toan tính nhiều thế này?
Cuộc đời luôn dạy ta trưởng thành, ta biết ta k được nôn nóng, nhưng ta hấp tấp muốn đạt đến thành công nhanh nhất. Ta tham lam chỉ trông chờ vào lợi nhuận. Ta quên cách yêu. Chỉ biết tận hưởng chiến thắng. Ta sắt đá. Lo sợ đi kèm với ích kỉ so đo. Ta dậm chân thình thịch sợ đánh mất bản thân mình. Nhưng hình như đã mất rồi...
Thôi từ nay ta sẽ không tính toán nữa, để mỗi tối sẽ được ngủ yên mà đừng lo đến việc sáng mai sẽ làm gì, với ai, như thế nào.
Hay là ta cứ ngố như ngày xưa để bị lợi dụng? Hay là...hay là ta cứ tìm ai đó để cãi nhau. Ta nhếch mép cười. Không thể. Bâyh ta khôn quá rồi, diễn kịch đã thành thiên tài rồi, nhiều khi ta còn k biết đâu mới là điều ta thật sự muốn.
Cung Bảo Bình mà, mắc bệnh đa nhân cách thế này là bình thường. Nghe thì có vẻ nguy hiểm, mâu thuẫn lắm. Nhưng chắc chả làm gì được đâu. Thôi nhé đừng lo nữa. Ổn cả mà.
Thật đấy.
Cứ tin đi.
Ổn cả :)
Friday, February 14, 2014
14th Feb - Valentine
Đời k như mơ....nếu k nói là như...c*t
Một ngày dông dài nhiều biến cố...và nh nỗi ức chế nhỏ to. Tuyệt nhiên, mh k hề GATO chút nào vs các cặp đôi. Phần vì mh cthể coi là quá béo để ăn một cái bánh vào giờ này...và phần vì :) mh mãn nguyện vs những gì xảy ra trong tương lai gần. Mh ổn. Chả ghen tị chút nào. Đó là điều mh thường ngạc nhiên nhất. Mh cứ nghĩ cái đứa mh xấu tính hẳn phải Gato nhiều lắm. Vậy mà k. Mh chỉ lặng lẽ lướt news feed - của người khác. Và hy vọng, ngta đang hạnh phúc. Cái quái gì đây? Kiểu mh đang rất cô đơn mà lại chúc phúc cho thằng khác? Thế hoặc là si tình hai là điên. Hy vọng là cái t2. Vì cái 1 phần vì nó khó chữa quá phần vì định nghĩa tình yêu của mh rất phức tạp =))
Và rằng, mh rất biết ơn cái ông đã phát minh ra lò sửa điện. Phòng mh bắt đầu ấm lên. Và mh đã bớt ngất ngây như hồi chiều dù vẫn khá mệt.
Ngủ thôi :)
Wednesday, February 5, 2014
5th February 2014
Có một câu truyện kể về hai con người, bị xã hội địa lí ngăn cách, nhưng cuối cùng họ cũng ở bên nhau, nhưng là ở trên thiên đường....
Chờ đã, đó không phải câu chuyện tôi định kể, càng không phải câu chuyện cuộc đời tôi.
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng những dòng tin nhắn, rất nhiều rất nhiều tin nhắn.
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng câu "chúng ta giống nhau thật đấy ^^".
Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng những tiếng cười, và cả những lần thú nhận "tôi đã cười một mình khi đọc những dòng tin nhắn này"...
Và thế là chúng tôi. Yêu nhau.
Chả cần phải thú nhận. Thậm chí đến cả khi:
"Anh, anh phải trả lời thật lòng đấy? Anh có...yêu em không?"
"Ờ thì chúng ta giống nhau mà :D"
"Không phải cái đó"
"Ừ thì..."
...
"Có"
>:P
Câu chuyện kéo dài sáu tháng, dù nhiều nước mắt, nhưng cả hai nhân vật chính đều đã cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện. Họ chia tay vì không hiểu nhau, vì quá xa xôi, vì quá ích ki, và một trong hai người, có con đường riêng của mình, đầy tham vọng.
Chia tay rồi thì hết đi, sao vẫn buồn như vậy?
Rốt cuộc đã là 6 tháng nữa trôi qua, chuẩn bị đến 1 năm, yêu 6 tháng, đau khổ 6 tháng, phải đặt dấu chấm hết cho tất cả đi chứ?
Tại sao? Tại sao có một con người, không thể có tích sự gì ngoài việc gây tổn thương cho tôi. Tại sao, có một con người cứ tưởng đã vĩnh viễn quên đi, nhưng khi gặp lại thì vẹn nguyên như chưa từng có 6 tháng li biệt. Tại sao, tại sao chứ?