Đây có lẽ là post cuối cùng chấm dứt cái blog toàn sự kêu ca và than thở này.
Bố mẹ bảo rằng sau này mình cuối cùng sẽ hiểu ra kêu gào và than thở không phải cách giải quyết cho mọi vấn đề.
Mình - một đứa nhiều đam mê, hoài bão, dự định, và ước mơ suy cho cùng là một đứa lười, và gây rắc rối.
Xin tạm phân tích nguyên nhân mình tự đẩy mình vào rắc rối như sau:
1. Giao hết CSS cho mẹ làm:
Mẹ không phải là người thông thạo ngoại ngữ, và mình - đúng ra phải là người lo toàn bộ hồ sơ của mình, lại đẩy phần "quan trọng thứ 2" (quan trọng nhất là application) cho mẹ làm. Mẹ thì vốn hay suy nghĩ lẩn thẩn - và anw làm cho mọi thứ loạn cả lên như hiện tại.
Việc xin visa giờ đây trở nên khó hơn bao giờ hết.
2. Không tìm hiểu kĩ xem CSS rốt cuộc để làm gì:
Cái này thì khỏi phải nói ngu như cờ hó vậy.
3. Dành quá nhiều thời gian cho mấy việc linh tinh, trong khi CSS quan trọng thì không chịu bỏ thời gian ra đọc nó:
Trong mấy việc linh tinh đấy phải kể đến cả những việc làm ảnh hưởng sâu sắc đến thần kinh, trí tuệ, trí nhớ...
Dạo này ảnh hưởng đó còn mạnh mẽ hơn - mình bắt đầu trở nên lảo đảo, lao đao, đầu óc lơ mơ...
Điên dồ!
4. Xồn xồn: vâng - cái này giống ai thì tự biết rồi, khỏi nói.
Và cuối cùng là mình không chắc những đức tính tốt đẹp này sẽ giúp mình cute lên theo thời gian, hay càng ngày càng ngốc. Nhưng có thể đoan chắc một điều, trong xã hội mà người người nhà nhà đều khôn như cáo thì một đứa xồn xồn dễ được liệt vào dạng the most vulnerable.
Tạm biệt blog của thời học cấp 3 với hầu hết các post là kêu ca than thở (và ngay cả chủ nhân của blog cũng chán muốn chết khi đọc lại). Mình chuẩn bị vào college life với sự kêu ca than thở ngày một nhiều hơn (chắc chắn rồi).
Ước có người yêu ~~ nhầm, soulmate.
No comments:
Post a Comment