Lại viết...
Có những khi vài dòng suy nghĩ chỉ là một thứ vô nghĩa, trong tình trạng đầu óc rỗng không ý nghĩ.
Có những khi, không biết phải làm gì, để thoát khỏi cảnh tượng hãi hùng đang hiện ra trước mắt. Cứ như đã đi hết một đoạn đường dài.... Không dừng lại được.
Không biết bao nhiêu lần tự hỏi, tìm cách gì để thoát khỏi tình trạng này đây, làm sao để thấy hạnh phúc?
Ừ thì trăn trở, làm sao không phải học mà vẫn giỏi =))
Nghe có vẻ ngu, nhưng tất cả chỉ có thế.
Đau đầu, có cảm giác có thể ngủ cả hơn phân nửa cuộc đời còn lại.
Rồi cáu giận vô cớ.
Rồi chỉ muốn ở một mình, muốn làm gì đó rồi lại chẳng muốn làm gì.
Có một thứ cảm xúc vô hình đè nặng ở .... "đốt sống cổ".
Có khi bị thoái vị đốt sống cổ =="
Luyên thuyên quá...
No comments:
Post a Comment