Monday, January 13, 2014

13rd January 2014

Lặng lẽ nhìn vào màn hình máy tính, chả có tâm trí đâu để mà học tiếng anh nữa...
Quá nhiều biến cố, và thử thách, quá nhiều căng thẳng...và mình chả còn chút sức lực nào...
Tử vi có vài dòng liên quan, nào là sự việc không được theo ý bạn dù bạn đã thầm cầu nguyện. Hey, chắc là nó đang nhắc đến kết quả thi QG phỏng?
Ừ thì đấy, phải đấy, là nó rồi...mình sẽ nghĩ về nó nốt hôm nay thôi, mai mình sẽ quên nó đi, phải tập trung học tiếng anh chứ. Nhìn bạn bè ầm ầm du học, tiếng anh như gió lại chẳng buồn.
Haizz,...lại rơi vào vực sâu rồi làm sao có thể lại đứng lên đây? Mình đã từng đứng lên, bây giờ lại phải đứng lên tiếp. Lại một lần nữa mệt mỏi, lại một lần nữa đau...
Suốt một năm trời mình sống trong nước mắt, sống trong nhớ thương dằn vặt và đau khổ, cả thất vọng nữa. Nhưng thật ra thất vọng không phải cái khiến mình lao đao. Thất vọng, mình đã quen với nó, nên thôi k thất vọng nữa. Chỉ là,...có quá nhiều biến cố xảy ra.
"Không ai muốn sống lại 6 tiếng kinh hoàng nữa chị ạ." Phải, mình không nên nghĩ đến 6 tiếng khinh hoàng đó nữa. Mình sinh ra không phải để làm việc này.
Đứng trước một tương lai k có hoạch định, thật sự không biết phải làm gì. Thật sự không biết bắt đầu từ đâu. Thật sự lạc lõng.
Tai ù đi, mắt mờ đi vì đã khóc quá nhiều. Trái tim khô cằn không hiểu sao lại tiếp tục đau.
Nỗi buồn dâng lên, lại tràn khóe mắt. Có thể đừng yếu đuối như thế không? Tại sao không thể làm lại từ đầu? Cố lên nào?
Hoang sơ và hoảng sợ...
Có thể làm gì chứ? Phải làm gì bây giờ? Làm sao để có được động lực đây? Làm sao để có thể chạy trốn? Mình muốn chạy trốn. Mình lại không làm được rồi. LẠI KHÔNG LÀM ĐƯỢC RỒI.
Chạy đi thôi, chạy đi, chạy đến một nơi thật xa, không có dối trá và giả tạo, không có mệt mỏi và suy nghĩ. Rốt cuộc thì cuộc sống là gì? Tại sao phải...sống?
Chết đi thì sao? Sống thì sao?
Làm gì bây giờ? Ta phải làm gì bây giờ?
Làm sao đây :( Làm sao đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
Chúa ơi, con không cầu xin gì cả, chỉ xin Người cho con một lí do để cố gắng, để sống. Thế thôi. Cầu xin những người xung quanh không bị sự đau khổ phiền não của con làm ảnh hưởng. Cầu xin Người, nếu con không thể còn chịu nổi, hãy đem con đi mà không làm tổn thương ai cả. Đừng để ai chịu tổn thương thêm nữa :) Amen :)

Saturday, January 11, 2014

11st January 2014

Chả hiểu sao tự nhiên làm sai bài lại thấy chán...
Ờ thì mình vẫn hay chán như vậy, chán như con gián vậy :-< kiểu nhiều khi chả muốn làm gì...
Mình đang chờ kết quả thi Quốc gia...ờ thì vừa nãy type nhầm nên nếu nó có thành Quốc già hay cuốc đất gì thì cũng như nhau thôi.
Chờ thôi,...
Hy vọng là được vào vòng trong, để mình còn tiếp tục làm bài, tiếp tục sai.
Mình sẽ phải làm thêm bài nữa..Có lẽ thế...
Và mình không thích hợp để đi nhảy,...
Dance of course, is not for me actually...
But I dont know why I like it so much :(
But I know I cant
Cái việc học,...ờ hờ hờ hờ...
Vòng 2, xin hãy vào đi mà,..cơ hội thì có nhưng sao vẫn sợ thế không biết :(

Friday, January 3, 2014

Tuổi 18

Chẳng lẽ năm nay sẽ là sinh nhật kinh dị nhất của mình?
Tự nhiên lại...
Haizz
Thật sự rất khổ tâm :)
Nhưng mà chả có gì để nói cả.
Bây giờ mình phải làm gì?
Phải đi đâu về đâu đây?
Biết làm sao đây?
Ôi trời ơi!
Bây giờ mình nên làm gì?
1. Đi tắm
2. Xem lại hữu cơ
3. Ngồi nghịch
4. Cố gắng nghĩ xem rốt cuộc mình đam mê cái gì, thích làm cái gì
Chả biết nữa...chẳng lẽ có một số người sau thất bại, đâm ra tự kỉ khép mình thật?
Thật sự chỉ muốn chui vào một góc. Chạy trốn.
Muốn chạy trốn

Thursday, January 2, 2014

Hậu thi Quốc Gia

Không ngờ năm nay lại phải dừng lại sớm như thế...cứ như thể mọi thứ trôi đi quá nhanh.
Mình đã không còn thích thú gì với cái trò này. Thôi dừng lại cũng được.
Nếu dừng lại, mình sẽ thoải mái hơn, không còn phải học hành gượng ép, không còn phải gồng mình chống đỡ những cơn mệt.
Hậu thi Quốc gia...
Mình sẽ đi chữa bệnh. Phải rồi, phải chữa cho khỏi, phải làm sao để tóc mọc lại được, tay không còn run nữa.
Mình sẽ đi học lại piano.
Mình sẽ đọc cả chục tập tiểu thuyết ưa thích.
Mình sẽ phải học tiếng Anh.
Xong rồi chắc là đi Úc. Cho đỡ tốn tiền của bố mẹ.
Học dốt là không phải học nhiều làm gì cho khổ!
Chán.
Mặc dù biết là dốt thì cũng chỉ đến thế thôi.
Cơ mà rất là chán.
Thực ra mình cũng không biết vì sao mình lại chán.
Hy vọng thì hời hợt.
Mọi việc đều làm kiểu gượng ép. Kết quả cũng được tí gọi là may rủi.
Nhưng nhìn chung vẫn cứ là như c**t
Thôi xõa....
Hậu Quốc Gia có nhiều việc phải làm...bao gồm cả thi tốt nghiệp nữa...haizz